Bạn gái chia tay khi tôi phá sản

Trong cuộc sống, ai cũng có thể gặp thất bại. Nhưng không phải ai cũng có can đảm đứng dậy sau thất bại đó. Có người coi thất bại là một dấu chấm hết, nhưng cũng có người coi những thất bại của mình là một món quà tạo động lực thúc đẩy họ tạo nên đột phá.

Một người vừa bị thất bại trong sự nghiệp, tiếp đó, người yêu lại ra đi. Sự nghiệp đổ vỡ đã là một nỗi đau. Mất người yêu lại thêm một nỗi đau nữa. Trong cuộc sống, ai cũng có thể gặp thất bại. Nhưng không phải ai cũng có can đảm đứng dậy sau thất bại. Có người coi thất bại là dấu chấm hết. Nhưng cũng có người coi mỗi thất bại của mình là một món quà, bởi chúng sẽ là động cơ thúc đẩy họ tạo nên đột phá.

Cuộc sống vốn không hề dễ dàng, luôn có những chướng ngại, thách thức dành cho tất cả mọi người. Và đời người chính là hành trình vượt qua những thử thách đó. Mỗi khó khăn, trở ngại mà ta vượt qua đều là sự trải nghiệm và sự trưởng thành. Martin Luther King từng nói: “Nếu bạn không thể bay thì hãy chạy, nếu bạn không thể chạy thì hãy đi bộ, nếu bạn không thể đi thì hãy bò, nhưng tất cả những gì bạn phải làm là tiến về phía trước”. Và hãy nhớ rằng, dù mất tất cả thì bạn vẫn còn có bản thân mình để tiếp tục tiến lên.

Thực ra, trong cuộc đời, không ai thành công mà chưa từng gặp phải thất bại. Mấu chốt là phải tìm được động lực để tiến lên. Nếu bạn nhìn quanh mình toàn những ngõ cụt đáng sợ, bạn chắc chắn thất bại, nhưng nếu bạn chấp nhận vòng ngược lại tìm lối rẽ khác, bạn sẽ bước sang một cung đường mới.

Ngoại cảnh xảy ra không thể biết trước và chắc chắn sẽ không bao giờ thực sự nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Điều gì không thể hủy hoại bạn sẽ khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu một lúc nào đó, không may lâm vào hoàn cảnh mất tất cả, mong rằng chúng ta sẽ có đủ nghị lực để vượt qua và tiếp tục tiến về phía trước./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Ở ngôi làng có một ngôi chùa nhỏ không biết đã ở đó từ khi nào, mái ngói nhuốm màu cổ kính rêu phong. Thỉnh thoảng khi thấy lòng mệt mỏi, có người lại đến chùa dâng hương và tìm chút bình an.

Mười năm nhanh như một cái chớp mắt. Những đứa con đã có cửa có nhà, có khoảng trời ấm êm bên gia đình nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng bất giác, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, những đứa con lại nhớ thương da diết bóng hình người cha đã từng tảo tần nuôi dạy con nên người.

Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, có người lại tự hỏi: Nỗi buồn có màu gì?

Một ngày bận rộn xoay vòng với công việc, có người rời khỏi cơ quan với cơ thể mệt rũ rượi. Ý nghĩ duy nhất thường trực trong cô vào thời điểm ấy là làm thế nào để bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân?

Gió về, những cơn gió từ dãy Trường Sơn thổi chút mơn man trong vạt nắng hanh hao. Hơi ẩm giữ lại phía sườn Tây, đến sườn Đông chỉ còn cái bền gan kiên chí tới nóng rẫy.

Có người luôn lo lắng rằng tình nghệ sĩ đắm đuối, mơ mộng, nhưng hư ảo và khó thành đôi. Yêu đó rồi xa đó, như gió thoảng mây bay. Anh cũng từng nói với cô, hai người có nợ nhau từ kiếp trước, kiếp này tìm nhau để trả…