Cảm xúc mùa đông
Mùa đông không biết có mấy ai mong chờ, nhất là những người đã bước qua thời tuổi trẻ. Sự buồn tẻ trong hiu quạnh, giá lạnh trong tâm hồn lại càng khiến con người ta rơi vào miền xưa đầy thương nhớ... Mùa đông về khiến làn da ai thêm tê tái, mái tóc nào thêm bạc, thêm nhàu, bờ vai càng thêm gầy guộc. Nắng vội vã bước qua thu. Còn đâu nữa thời con gái mùa đông làm hồng đôi má thắm khoe sắc đang xuân thì. Sương lạnh em chưa qua, thu về em chưa tỏ, đông đến em vẫn háo hức đón chờ.

Mùa đông về ai hoang hoải, ai hoài mong những tháng ngày đã cũ. Tôi nhớ dáng mẹ liêu xiêu, mong manh trong tấm áo sờn mùa đông giá rét. Tôi nhớ mẹ ngồi tháo len áo cũ đan áo mới vừa vặn cho tôi. Mùa đông tuổi thơ tôi bộn bề trong nỗi nhớ, đứng ngóng mẹ từ đầu ngõ cuối chiều. Để giờ đây đông về tôi mãi miên man trong miền ký ức, muốn ôm vai mẹ gầy, muốn nói lời thương mẹ… mẹ ơi!
Mùa đông về, tôi nhớ bà co ro bên bếp lửa, chẳng thể rời xa căn bếp ấm, nơi tro tàn trấu ủ, phảng phất khói cay nồng. Mùa đông về, tôi nhớ gió bấc ngoài hiên ào ào thổi, lách qua khe liếp hẹp cùng với đêm trườn nhẹ vào phòng. Tôi nhớ mình cuộn người trong chăn ấm, ru tiếp giấc nồng tuổi nhỏ. Mặc ngoài kia tàu lá chuối, lá dừa xào xạc trong đêm lạnh. Mùa đông về khiến chú mèo con cũng lười dậy khoanh tròn lừ gừ bên tro ấm. Chúng chỉ chờ nắng lên dùng đuôi nghịch đùa cùng bóng nắng.

Mùa đông về, có nỗi nhớ nào cuộn trào để bùng lên như lửa? Có hối hả nào, có khát khao nào từng đêm, từng đêm sưởi ấm đôi bàn tay, sưởi ấm trái tim, xoá tan niềm cô quạnh, sẻ chia một đỗi chân thành. Mùa đông nén những nỗi niềm để mùa xuân bung vỡ. Nụ tầm xuân thoả sức khoe mình trong nắng non tươi. Vài cánh én ngoài kia đang chở ấm áp về./.


Ở ngôi làng có một ngôi chùa nhỏ không biết đã ở đó từ khi nào, mái ngói nhuốm màu cổ kính rêu phong. Thỉnh thoảng khi thấy lòng mệt mỏi, có người lại đến chùa dâng hương và tìm chút bình an.
Mười năm nhanh như một cái chớp mắt. Những đứa con đã có cửa có nhà, có khoảng trời ấm êm bên gia đình nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng bất giác, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, những đứa con lại nhớ thương da diết bóng hình người cha đã từng tảo tần nuôi dạy con nên người.
Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, có người lại tự hỏi: Nỗi buồn có màu gì?
Một ngày bận rộn xoay vòng với công việc, có người rời khỏi cơ quan với cơ thể mệt rũ rượi. Ý nghĩ duy nhất thường trực trong cô vào thời điểm ấy là làm thế nào để bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân?
Gió về, những cơn gió từ dãy Trường Sơn thổi chút mơn man trong vạt nắng hanh hao. Hơi ẩm giữ lại phía sườn Tây, đến sườn Đông chỉ còn cái bền gan kiên chí tới nóng rẫy.
Có người luôn lo lắng rằng tình nghệ sĩ đắm đuối, mơ mộng, nhưng hư ảo và khó thành đôi. Yêu đó rồi xa đó, như gió thoảng mây bay. Anh cũng từng nói với cô, hai người có nợ nhau từ kiếp trước, kiếp này tìm nhau để trả…
0