Đau lòng trước lời nói của người khác
Khi còn nhỏ, chúng ta ai cũng từng một lần trải qua cảm giác không muốn đến trường vì lời nói của người khác. Kể cả khi đã lớn, những điều này vẫn có thể lặp lại. Những câu nói tiêu cực từ người khác có thể khiến chúng ta nghi ngờ bản thân, suy nghĩ sai lệch về mình và bắt đầu phê phán, so sánh mình với “tiêu chuẩn” của người khác. Nếu không đủ vững vàng và kiên định về tinh thần, thì những lời nói ấy chính là “chất xúc tác” nhanh nhất để bạn gục ngã.
Tôi không thể nhớ hết mình đã trải qua bao nhiêu đêm dài mệt mỏi về tinh thần lẫn thể chất vì những lời nhận xét của người khác. Bản thân con người chúng ta có cách vận hành rất lạ, nếu thể chất mệt mỏi nhưng tinh thần đủ tốt bạn vẫn có thể leo lên ngọn núi cao nhất mà mình muốn; còn khi bạn có một cơ thể khỏe mạnh đến mấy mà tinh thần mệt mỏi, thì ngay cả bước đi trên thảm cỏ bạn cũng thấy khó nhọc. Nhưng sau nhiều đêm trằn trọc, tôi nhận ra trong khi mình khổ sở bởi câu nói của người khác, thì họ vẫn bình thản đi tiếp, chỉ có bản thân tôi chậm lại. Vậy, tại sao chúng ta cứ phải bận lòng vì lời nhận xét của người khác?
Dù người khác có phán xét bất kỳ điều gì về bạn, thì đêm đến, thứ duy nhất mỗi người chúng ta đối diện chính là những vấn đề của bản thân chứ chẳng phải của ai khác. Bởi những vấn đề, những suy nghĩ của bản thân mới ảnh hưởng trực tiếp tới bạn; còn lại, những nhận xét của người khác, xét cho cùng cũng chẳng tác động gì tới sự sống còn của chúng ta. Dù họ có nói xấu bạn sau lưng hay nói xấu bạn trước mặt, bạn cũng không thể xấu đi chỉ vì lời nói của một ai đó.
Trong mỗi chúng ta đều có sự lương thiện, chân thành, khoan dung… nhưng cũng chứa đựng cả sự giả tạo, hẹp hòi, ghen tuông, đố kỵ… Và khi bạn đối với ai đó bằng cả sự chân thành, bạn sẽ đón nhận những điều ngọt ngào. Nếu bạn đố kỵ, ngờ vực và giả tạo đối với người khác, bạn cũng khó tránh khỏi việc bị người khác hoài nghi và ngờ vực./.


Ở ngôi làng có một ngôi chùa nhỏ không biết đã ở đó từ khi nào, mái ngói nhuốm màu cổ kính rêu phong. Thỉnh thoảng khi thấy lòng mệt mỏi, có người lại đến chùa dâng hương và tìm chút bình an.
Mười năm nhanh như một cái chớp mắt. Những đứa con đã có cửa có nhà, có khoảng trời ấm êm bên gia đình nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng bất giác, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, những đứa con lại nhớ thương da diết bóng hình người cha đã từng tảo tần nuôi dạy con nên người.
Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, có người lại tự hỏi: Nỗi buồn có màu gì?
Một ngày bận rộn xoay vòng với công việc, có người rời khỏi cơ quan với cơ thể mệt rũ rượi. Ý nghĩ duy nhất thường trực trong cô vào thời điểm ấy là làm thế nào để bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân?
Gió về, những cơn gió từ dãy Trường Sơn thổi chút mơn man trong vạt nắng hanh hao. Hơi ẩm giữ lại phía sườn Tây, đến sườn Đông chỉ còn cái bền gan kiên chí tới nóng rẫy.
Có người luôn lo lắng rằng tình nghệ sĩ đắm đuối, mơ mộng, nhưng hư ảo và khó thành đôi. Yêu đó rồi xa đó, như gió thoảng mây bay. Anh cũng từng nói với cô, hai người có nợ nhau từ kiếp trước, kiếp này tìm nhau để trả…
0