Hẹn nhau trong mùa yêu

Tôi chưa bao giờ mong đợi quá nhiều vào ngày 14/2. Không phải vì tôi không tin vào sự lãng mạn mà vì tôi nghĩ rằng tình yêu không cần một ngày cụ thể để rực rỡ.

Nhưng rồi, tháng Hai nào đó trong đời, tôi chợt nhận ra, đôi khi chúng ta cũng cần một ngày để nhắc mình dừng lại, để nhìn nhau, để nhớ rằng trái tim vẫn đang đập chung một nhịp, dù cho năm tháng có kéo chúng ta đi xa đến đâu. Có một người cũng cùng chung suy nghĩ với tôi.

Hôm ấy, trời se lạnh. Một ngày Valentine trôi qua như bao ngày khác, không hoa, không quà, không bữa tối lung linh ánh nến. Tôi vẫn tất bật với công việc, với bữa cơm chiều, với tiếng cười con trẻ vang trong ngôi nhà nhỏ. Tưởng rằng ngày hôm đó rồi sẽ khép lại bình lặng như mọi ngày, cho đến khi tôi nhận được một tin nhắn: Anh chờ em ở quán cũ, sau khi con ngủ.

Tôi dừng tay, đọc lại tin nhắn ấy một lần nữa. Đã lâu rồi, chúng tôi không hẹn hò như thế. Bao nhiêu năm bên nhau, những buổi tối chỉ còn là câu chuyện về con, về công việc, về những lo toan vụn vặt. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bớt yêu, nhưng dường như tôi đã quên mất cách thể hiện điều đó.

Tối muộn, tôi khẽ kéo chăn đắp cho hai đứa nhỏ, rồi khoác thêm chiếc áo len mỏng, bước ra ngoài. Phố xá vẫn nhộn nhịp những cặp đôi tay trong tay, còn tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm, lại thấy tim mình có chút hồi hộp như một người đang đi gặp người yêu cũ.

Anh ngồi đó, nơi góc quán quen, với hai tách trà nóng. Tôi khẽ mỉm cười khi nhìn thấy hình ảnh ấy - có chút gì đó quen thuộc đến lạ lùng, như thể thời gian chưa bao giờ trôi qua.

"Lâu rồi nhỉ?". Anh cười, kéo ghế cho tôi ngồi xuống. Hơi ấm từ tách trà lan vào lòng bàn tay, giống như cái cách mà chúng tôi đã nắm tay nhau đi qua bao mùa đông lạnh.

Chúng tôi không nói nhiều, chỉ ngồi lặng lẽ. Nhưng không phải mọi im lặng đều là khoảng cách. Có những im lặng lại là cách để người ta cảm nhận rõ hơn rằng mình vẫn đang thuộc về nhau.

"Anh nhớ ngày này mười năm trước, em nói với anh rằng Valentine chỉ dành cho những người mới yêu". Tôi bật cười. Mười năm trước, tôi từng nghĩ thế thật. Tôi từng nghĩ rằng chỉ những ai mới yêu mới cần hoa hồng, cần chocolate, cần những lời ngọt ngào. Nhưng bây giờ, tôi nhận ra, chính những người đã đi cùng nhau qua bao năm tháng, qua bao thăng trầm, mới là những người cần tình yêu nhất. Không phải để bắt đầu, mà để giữ lấy nhau.

"Thế mà mười năm sau, anh vẫn ngồi đây, chờ em". Anh không đáp, chỉ đưa tay siết nhẹ bàn tay tôi. Giữa dòng người tấp nập ngoài kia, chúng tôi vẫn ngồi đó, như hai kẻ lặng lẽ lật giở lại những trang ký ức của mình.

Tôi nhớ những ngày đầu yêu nhau, nhớ những lá thư viết vội, nhớ những tin nhắn hồi hộp chờ đợi hồi âm. Nhớ cả những buổi tối lang thang trên phố, không cần điểm đến, chỉ cần có nhau.

Nhớ cả những ngày đầu tiên của hôn nhân, khi tình yêu còn nguyên vẹn những háo hức, khi mỗi cái ôm đều là một lời hứa hẹn không cần nói thành lời.

Nhớ cả những ngày mệt mỏi, khi cuộc sống ném vào ta những áp lực, khi tình yêu không còn là những nốt cao rộn ràng mà chỉ là những âm trầm chậm rãi. Nhớ những lần cãi vã, có lúc tưởng như chẳng thể bước tiếp, nhưng rồi cuối cùng vẫn chọn ở lại, vẫn chọn cùng nhau đi qua những ngày dông bão.

Tôi chợt hiểu rằng, tình yêu không phải là chưa từng tổn thương, mà là sau những tổn thương, ta vẫn muốn ở lại bên nhau.

"Nếu có một ngày anh không còn ngồi đây chờ em thì sao?". Tôi hỏi, nửa đùa nửa thật. Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như thuở ban đầu: "Anh sẽ chờ. Đến khi em lại muốn ngồi xuống cùng anh".

Tôi bỗng thấy lòng mình ấm lạ. Hóa ra, không phải ai cũng may mắn tìm được một người như thế, một người không hứa hẹn điều gì lớn lao, nhưng luôn âm thầm ở đó, ngay cả khi ta quên mất rằng mình cần một điểm tựa.

Đêm ấy, chúng tôi ngồi rất lâu, không để đếm những ngày đã qua, mà để thấy rằng ngày hôm nay vẫn còn trọn vẹn.

Valentine không phải chỉ dành cho những ai đang yêu. Nó còn dành cho những ai đã từng yêu, đang yêu và vẫn muốn yêu lại từ đầu với chính người mà mình đã chọn năm tháng trước.

Bởi tình yêu, sau cùng, không phải là những khoảnh khắc rực rỡ, mà là những điều bình dị đã ở lại bên ta suốt cả cuộc đời.

Trà Đông

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Tổng Bí thư Tô Lâm chủ trì Hội nghị Quân uỷ Trung ương; Quốc hội chất vấn Bộ trưởng Bộ Tài chính và Bộ trưởng GD-ĐT; Báo chí cổ vũ, hòa nhịp cùng sự phát triển Thủ đô... là những nội dung đáng chú ý trong chương trình Thời sự 18h30 hôm nay.

Ký hoạ chân dung bên Hồ Gươm là nơi những họa sĩ đường phố lặng lẽ vẽ chân dung du khách bằng cảm xúc và nét bút giản dị, giữa không gian cổ kính và nhịp sống rộn ràng.

Bến xe Hà Nội đồng hành cùng sinh viên nghỉ hè; Bất cập từ bãi trông xe trên đường Nguyễn Ngọc Vũ; Hai hồ nước sâu không biển cảnh báo, gây mất an toàn... là những nội dung đáng chú ý trong bản tin hôm nay.

Chỉ còn chưa đầy 10 ngày nữa, hàng triệu sĩ tử trên cả nước sẽ chính thức bước vào Kỳ thi tốt nghiệp THPT - một cột mốc quan trọng trên hành trình học tập của các em.

Tiếp sức đưa hộ kinh doanh chuyển đổi lên doanh nghiệp; Giá xăng dầu tăng mạnh, vượt mốc 21.000 đồng/lít; 150.000 tỷ đồng trái phiếu đáo hạn nửa cuối năm;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin hôm nay.

Hà Nội bắt đầu có mưa dông, cục bộ có nơi mưa to vào chiều tối và đêm nay.