Khoảnh khắc ban công
Bạn biết không, Hường thích những buổi chiều muộn ngồi trên một ban công nào đó, nhâm nhi một ly cà phê và ngắm cuộc sống trôi đi dưới kia. Nhìn ngắm những người nôn nao khi đón người yêu tan ca, nhìn nhóm bạn công sở ríu rít trở về nhà, cảm nhận từ trên cao một cuộc sống sôi động, rõ ràng và nhiều màu sắc. Những lúc như thế, Hường thường chỉ có một mình, nhưng nếu bên mình có thêm một người mình yêu thương thì khoảnh khắc nơi ban công ấy thật trọn vẹn.
Đêm Hà Nội tháng 10, trên những góc ban công, gió heo may tràn về. Từng đợt gió se lạnh như trải dài thêm mong nhớ, chở thêm những ước mơ. Hà Nội mùa heo may làm lòng người thêm nhiều thổn thức. Những tâm hồn như bận rộn hơn với những ký ức, hoài niệm cũ và cả những dự định cho tương lai.
Trên một góc ban công, có những người đồng nghiệp gặp nhau ôn lại chuyện đời, chuyện nghề của bao năm trước. Nhớ sao cái thời ngơ ngác bước chân vào ngành phát thanh truyền hình, quên ăn quên ngủ, chăm chỉ học hỏi, việc gì cũng làm, bất kể mưa nắng, xuân hạ thu đông, ngày nào cũng từ vươn thở đến tiếng thơ, làm việc không ngơi nghỉ. Nhiều lúc mệt đến nỗi nằm đâu cũng ngủ được, vất vả mà vẫn vui.
Rồi cái thời thiết bị thiếu thốn, kinh phí ít ỏi, khó khăn chất chồng, nhưng bằng sự đam mê nhiệt huyết quyết tâm vượt khó, những con người ấy vẫn sản xuất thành công biết bao chương trình phát thanh - truyền hình, để lại nhiều tiếng vang, với vô vàn kỷ niệm yêu thương. Những người tiên phong cầm dao phát quang để tạo thành lối đi cho thế hệ sau vẫn còn nhớ lắm một thời mê mải được làm việc, được tỏa sáng, được tự hào.
Trên một góc ban công khác, bên cạnh những người đang trăn trở với những ý tưởng, bấm đốt tay đếm ngược còn bao nhiêu thời gian để lên sóng một chương trình mới, lại có những người đang suy tư, mải mê tìm câu trả lời cho những câu hỏi: "Ngày mai câu chuyện cho khán thính giả sẽ là gì? Làm thế nào để bảng xếp hạng của Đài chỉ có đi lên mà không đi xuống. Và đổi mới thế nào để tiếp tục bứt phá trong tương lai?"
Lại trên góc ban công ấy, có người đặt một chiếc bàn nhỏ xinh, xếp ghế, pha một bình trà, đốt cây nến thơm, ôm guitar, nhắm mắt lại, thả hồn theo từng khúc nhạc, lời ca, tận hưởng trọn vẹn những cơn gió heo may tràn qua ban công trong một đêm cuối thu se lạnh, và nhớ về vòng tay ấm của một người.
Chỉ là một góc nhỏ ban công thôi, mà cất giữ bao nhiêu tâm sự buồn vui, ôm giấu bao nhiêu nỗi niềm chưa nói. Đêm qua, trên góc ban công ấy, có bao nhiêu người không ngủ? Nơi góc nhỏ ban công ấy, đêm qua, có bao nhiêu người thức đợi bình minh!


Ở ngôi làng có một ngôi chùa nhỏ không biết đã ở đó từ khi nào, mái ngói nhuốm màu cổ kính rêu phong. Thỉnh thoảng khi thấy lòng mệt mỏi, có người lại đến chùa dâng hương và tìm chút bình an.
Mười năm nhanh như một cái chớp mắt. Những đứa con đã có cửa có nhà, có khoảng trời ấm êm bên gia đình nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng bất giác, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, những đứa con lại nhớ thương da diết bóng hình người cha đã từng tảo tần nuôi dạy con nên người.
Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, có người lại tự hỏi: Nỗi buồn có màu gì?
Một ngày bận rộn xoay vòng với công việc, có người rời khỏi cơ quan với cơ thể mệt rũ rượi. Ý nghĩ duy nhất thường trực trong cô vào thời điểm ấy là làm thế nào để bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân?
Gió về, những cơn gió từ dãy Trường Sơn thổi chút mơn man trong vạt nắng hanh hao. Hơi ẩm giữ lại phía sườn Tây, đến sườn Đông chỉ còn cái bền gan kiên chí tới nóng rẫy.
Có người luôn lo lắng rằng tình nghệ sĩ đắm đuối, mơ mộng, nhưng hư ảo và khó thành đôi. Yêu đó rồi xa đó, như gió thoảng mây bay. Anh cũng từng nói với cô, hai người có nợ nhau từ kiếp trước, kiếp này tìm nhau để trả…
0