Lời rao mang bao ký ức
Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ với bạn những dòng tự sự của Thu An.
Ngày bé, nhà tôi ở miền quê heo hút người, lời rao của cô bán hàng rong là thứ tôi luôn ngóng trông. "Ai mua rau mua cá không?" Mẹ đang làm vườn đâu đó nghe được sẽ chạy ra ngoài ngõ đón mua đồ. Xe của cô bán hàng như một quầy tạp hóa thu nhỏ, đủ thứ từ thức ăn tươi sống tới các loại bánh trái. Đều đặn tầm chín, mười giờ sáng tiếng rao quen thuộc lại vang lên. Tôi khấp khởi theo chân mẹ, niềm vui lấp lánh trong mắt khi được mẹ mua cho chút quà vặt.

Quê tôi mùa khô nóng rát, chiều vàng nắng văng vẳng tiếng chuông leng keng kèm lời rao "ai kem không?" Thứ âm thanh ấy như một câu thần chú mê hoặc tôi. Ngày ấy, những người bán kem thường thu mua cả ve chai, không có tiền vẫn có thể ăn kem nhờ đổi đồng nát. Tôi hay đi lượm dép rách, giấy vụn, chai lọ bỏ đi để đổi lấy kem. Chỉ cần nghe tiếng leng keng cùng lời rao quen thuộc, tôi đợi sẵn trước nhà. Que kem bé xíu, đủ màu, mát lạnh tan ngay vào đầu lưỡi làm tôi lịm đi vì sung sướng.
Lớn lên, tôi xa núi dừng chân nơi phố thị. Đô thành níu chân tôi bởi nhiều điều mới mẻ và cả những lời rao giản dị. Nửa buổi sáng, cô gánh tàu hũ nóng đi ngang, giọng trong trẻo cất vang: "ai tàu hũ nóng đây". Những ngày thảnh thơi ở nhà, tôi sẽ mở cửa gọi ngay một chén tàu hũ nóng. Giữa trưa, trong những con hẻm sâu hun hút vang lên tiếng rao của mấy bác chuyên mài dao kéo: "ai mài dao mài kéo đây". Thỉnh thoảng lọt thỏm dưới mái hiên là tiếng rao của một cô thu mua ve chai: "ve chai bán không".

Đôi khi giữa buổi trưa vắng lặng là giọng cô bán chổi khắc khoải: "chổi không, chổi chà, chổi lông gà, chổi quét nhà, ai mua không". Xế chiều, giữa những cơn đói cồn cào chợt xe bánh chưng, bánh giò thơm phức mùi lá dong lá chuối ngang qua, cất tiếng rao thân quen "bánh chưng, bánh giò đây". Những buổi đêm tĩnh mịch, ánh đèn đã tắt, vang vọng đâu đó từ ngoài đường những tiếng rao quen thuộc đó.
Những lời rao dung dị nhớ thương ấy cất lên từ chất giọng của một bà người Bắc, một chị miền Trung hay có khi của một anh miền Nam. Tôi đoán mỗi lời rao là một phận đời miền quê nhọc nhằn kiếm sống…
Lời rao len lỏi cả vào trong giấc ngủ, ngang qua những giấc mơ chập chờn nhớ thương. Chợt nghĩ, một ngày nào đó, nếu không còn những lời rao….


Ở ngôi làng có một ngôi chùa nhỏ không biết đã ở đó từ khi nào, mái ngói nhuốm màu cổ kính rêu phong. Thỉnh thoảng khi thấy lòng mệt mỏi, có người lại đến chùa dâng hương và tìm chút bình an.
Mười năm nhanh như một cái chớp mắt. Những đứa con đã có cửa có nhà, có khoảng trời ấm êm bên gia đình nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng bất giác, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, những đứa con lại nhớ thương da diết bóng hình người cha đã từng tảo tần nuôi dạy con nên người.
Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, có người lại tự hỏi: Nỗi buồn có màu gì?
Một ngày bận rộn xoay vòng với công việc, có người rời khỏi cơ quan với cơ thể mệt rũ rượi. Ý nghĩ duy nhất thường trực trong cô vào thời điểm ấy là làm thế nào để bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân?
Gió về, những cơn gió từ dãy Trường Sơn thổi chút mơn man trong vạt nắng hanh hao. Hơi ẩm giữ lại phía sườn Tây, đến sườn Đông chỉ còn cái bền gan kiên chí tới nóng rẫy.
Có người luôn lo lắng rằng tình nghệ sĩ đắm đuối, mơ mộng, nhưng hư ảo và khó thành đôi. Yêu đó rồi xa đó, như gió thoảng mây bay. Anh cũng từng nói với cô, hai người có nợ nhau từ kiếp trước, kiếp này tìm nhau để trả…
0