Người thành phố không được như con kiến
Bạn thân mến! Không biết ở chỗ bạn ở như thế nào, chứ ở chỗ Hường, tình trạng hàng xóm ở cạnh nhau rất lâu rồi mà không biết tên nhau là chuyện không hiếm. Có nhiều buổi sáng, mở cửa ra, nhìn thấy hàng xóm dắt xe đi làm, mà mình không biết tên của họ là gì. Chiều đi làm về lại gặp, đã lại vội phóng xe vào nhà, rồi đóng cửa.
Có một chị ở chung cư gần nhà Hường, khi xuống mua rau kể chuyện, chị chuyển về chung cư này sống được ba bốn năm nay. Nhưng, chị không hề biết hàng xóm là ai. Kể cả khi gặp nhau ở ngoài hành lang, chị cũng chẳng biết ai là ai. Bởi vì hàng xóm gần như không có nhu cầu trò chuyện, gắn kết cộng đồng. Nhà nào cũng ỉm ỉm cửa đóng then cài. Dù ngày lễ Tết cũng không thấy mặt nhau.
Lại có gia đình khác, ông bà chuyển từ quê ra sống ở chung cư cho gần các con. Các cụ hi vọng có hàng xóm láng giềng qua lại cho đỡ quạnh quẽ. Nhưng hàng xóm lạt như nước ốc, gặp ở cầu thang, hiếm lắm mới có người chào các cụ. Thế là các cụ cũng đành khép cửa ngồi nhà mà thương nhớ tình quê.
Nghe tâm sự của những người hàng xóm, Hường lại nhớ đến câu chuyện của một người bạn, anh ấy kể thế này:
"Tình cờ tôi gặp bà cụ từ núi xuống. Cụ xuống mới mấy hôm. Cụ kể chuyện cái kỳ rét đậm rét hại năm trước, trâu bò chết như thế nào, người già con trẻ chịu khổ như thế nào... Cụ kể, nhà cụ mấy đợt rét đậm rét hại đó, cả nhà quây lại, đốt củi sưởi nhường chăn cho trâu. Cả nhà chịu đói một tí, chịu nhạt một tí nhường hạt muối hạt gạo ngày hai bữa nấu cháo cho trâu... Cụ nói, vào những đợt thời tiết khắc nghiệt như vậy, nhìn cảnh trâu bò chết rét chết đói cũng không đành. Rồi cụ thở dài:
- Thương con nhớ cháu mà tôi xuống đây. Tôi già yếu, không quen đường quen xá, xuống xe luống cuống đụng vào một cô không bằng tuổi con tôi, thế là cô ta mắng tôi. Cô ấy gọi tôi là cái đồ bà già nhà quê! Tôi không thêm một lời không bớt nửa lời. Đồ bà già nhà quê là thế nào hả con...
Cụ hỏi tôi mà như không phải hỏi tôi. Tôi cũng không biết trả lời thế nào. Cụ lại tiếp:
- Ngày trước bom đạn, người thành phố ngược rừng ngược núi tìm nơi yên ổn tránh mũi tên hòn đạn, được người nhà quê cưu mang nhường nhịn chẳng khác anh em ruột thịt. Nhường nhau ổ rơm, chia nhau củ khoai củ sắn. Thời chính phủ mình khó khăn người thành phố về quê mang ra nào gà quê, gạo quê, mớ rau quê. Cả lít rượu, bánh thuốc lào, ấm chè mạn... cũng từ quê. Của quê thì ngon thì lành, mà sao người nhà quê lại bị khinh rẻ hả con?
Hôm sau tôi gặp cụ trước khu tập thể. Nhận ra tôi, cụ như gặp người quen lâu ngày. Cụ nói:
- Mai tôi ngược rồi. Bà già nhà quê không quen với người thành phố, con ạ. Người nhà quê thấy nhau là chào mời vồn vã. Người thành phố chung một lối đi mà như người xa lạ, đi ra đi vào chạm mặt nhau mà không chào hỏi nhau một câu. Con nghĩ mà coi. Con kiến gặp nhau còn chạm râu chào nhau, rồi nhường đường cho nhau. Con người thành phố không được như con kiến con ạ!"


Ở ngôi làng có một ngôi chùa nhỏ không biết đã ở đó từ khi nào, mái ngói nhuốm màu cổ kính rêu phong. Thỉnh thoảng khi thấy lòng mệt mỏi, có người lại đến chùa dâng hương và tìm chút bình an.
Mười năm nhanh như một cái chớp mắt. Những đứa con đã có cửa có nhà, có khoảng trời ấm êm bên gia đình nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng bất giác, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, những đứa con lại nhớ thương da diết bóng hình người cha đã từng tảo tần nuôi dạy con nên người.
Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, có người lại tự hỏi: Nỗi buồn có màu gì?
Một ngày bận rộn xoay vòng với công việc, có người rời khỏi cơ quan với cơ thể mệt rũ rượi. Ý nghĩ duy nhất thường trực trong cô vào thời điểm ấy là làm thế nào để bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân?
Gió về, những cơn gió từ dãy Trường Sơn thổi chút mơn man trong vạt nắng hanh hao. Hơi ẩm giữ lại phía sườn Tây, đến sườn Đông chỉ còn cái bền gan kiên chí tới nóng rẫy.
Có người luôn lo lắng rằng tình nghệ sĩ đắm đuối, mơ mộng, nhưng hư ảo và khó thành đôi. Yêu đó rồi xa đó, như gió thoảng mây bay. Anh cũng từng nói với cô, hai người có nợ nhau từ kiếp trước, kiếp này tìm nhau để trả…
0