Mùa trăng trong bánh Trung thu của mẹ

Giữa nhịp sống hiện đại, dẫu có bao nhiêu loại bánh Trung thu mới lạ, thì trong ký ức một người, chiếc bánh quê mẹ làm cho ta vẫn mang hương vị khó quên nhất.

Mỗi mùa Trung thu, cả gia đình tôi lại háo hức chờ chiếc hộp bánh mộc mạc được gửi từ quê lên. Không phải loại bánh đắt tiền trong hộp sơn son thếp vàng, cũng chẳng có vị trà xanh hay hạnh nhân thời thượng. Chỉ là bánh nướng, bánh dẻo truyền thống, gói trong tờ giấy bóng mờ, kèm một lá thư viết tay của mẹ. Vậy mà mỗi lần mở ra, tim tôi lại nghẹn lại.

Trung thu trong ký ức tuổi thơ tôi không phải là lồng đèn lấp lánh, mà là một căn bếp ấm sực mùi khói và vị ngọt tình thân. Mẹ - người nghệ nhân của mùa trăng trong lòng tôi - dậy từ sớm, chuẩn bị hạt sen bùi, đậu xanh thơm, mứt bí giòn ngọt, hạt dưa béo bùi. Tôi lon ton chạy quanh, vừa nhặt hạt, vừa lén chấm ngón tay vào bát nước đường sóng sánh. Mẹ bắt gặp, chỉ cười hiền, gõ nhẹ lên đầu tôi: “Đừng ăn vụng nhiều quá, kẻo lát chẳng còn để làm nhân đâu”.

Buổi chiều, căn bếp ngập trong hương thơm. Mẹ thoăn thoắt nắn từng viên bột, ân cần chỉ tôi cách đặt vào khuôn gỗ, dặn phải ấn mạnh để hoa văn nổi rõ. Tôi thì vụng về, hết bánh méo rồi lại nứt, nhưng vẫn khăng khăng giữ lại để biếu ông bà. Ông bà nhận, miệng móm mém nhai, mắt sáng lên niềm vui, rồi gật gù khen ngon. Đêm Trung thu ấy, dưới ánh trăng Rằm, cả nhà quây quần bên mâm bánh nhỏ. Cắn một miếng bánh mẹ làm, tôi thấy hạnh phúc như cả vầng trăng đã tan vào trong lòng.

Rồi tôi lớn lên, xa quê. Trung thu ở thành phố khác xưa nhiều lắm. Đèn điện sáng hơn cả trăng, bánh thì nhiều loại, nhưng lại ít người thực sự ngồi lại để ăn. Trung thu trở thành một thủ tục biếu tặng. Và thế là, giữa phố phường ồn ã, chiếc hộp bánh quê mẹ gửi bỗng thành ngọn lửa ấm.

Có lần, tôi bật cười khi thấy một chiếc bánh bị nứt toác, trông như vầng trăng khuyết. Tôi trêu: “Bánh này không đạt chuẩn rồi mẹ ạ”. Mẹ chỉ cười: “Ừ, nhưng ăn vẫn ngon mà”. Quả thật, vị ngọt ấy khiến tôi nhớ mãi. Nó nhắc tôi rằng, những gì hoàn hảo đôi khi lại thiếu hơi ấm, còn sự mộc mạc giản dị mới chứa đầy yêu thương.

Giữa thành phố, tôi có thể dễ dàng mua những hộp bánh đẹp đẽ. Nhưng chỉ khi ăn chiếc bánh mẹ làm, tôi mới được trở về làm đứa trẻ ngày nào, ngồi dưới hiên nhà, ngước nhìn trăng cùng gia đình.

Trung thu hóa ra không phải ở những màn trình diễn rực rỡ hay quà tặng xa xỉ, mà chính là khoảnh khắc sum vầy, là mảnh trăng riêng gắn kết những người thương yêu, dù gần hay xa.

Mỗi mùa Trung thu đi qua, tôi chỉ mong chiếc hộp nhỏ ấy vẫn theo cùng năm tháng. Bởi chỉ cần mở ra, tôi biết rằng, ở nơi nào đó, tình mẹ và tình quê vẫn luôn tròn đầy như ánh trăng rằm tháng Tám. Và tôi, vẫn còn có mẹ.

Linh Châu

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời