Tuổi nào thì hết chênh vênh

Con người ta thường có tâm trạng chống chếnh, chênh vênh khi đứng trước ngưỡng cửa rộng lớn của cuộc đời vì thấy mình quá nhỏ bé. Có lẽ, chênh vênh là cảm giác mà bất cứ ai cũng sẽ phải trải qua vài lần trong đời, bởi khó khăn thì luôn tìm đến mà không phải ai cũng đủ sức để giải quyết mọi thứ trong êm đẹp.

Bạn thân mến! Có bao giờ bạn cảm thấy chênh vênh trong cuộc đời không? Và trong những lúc như vậy, bạn sẽ làm gì?

Con người ta thường tâm trạng chống chếnh, chênh vênh khi đứng trước ngưỡng cửa rộng lớn của cuộc đời vì thấy mình quá nhỏ bé. Chắc hẳn bạn đã gặp nhiều câu nói như: "Chênh vênh tuổi 20", "Khủng hoảng tuổi chênh vênh", "Bao nhiêu tuổi thì hết chênh vênh?"... Có lẽ, chênh vênh là cảm giác mà bất cứ ai cũng sẽ phải trải qua vài lần trong đời. 

14 tuổi, chênh vênh vì không biết 3 năm tới sẽ đi về đâu, bên cạnh là những ai, công cuộc cắp sách tới trường chắc vất vả phải biết. 

17 tuổi, chênh vênh vì phải đi tìm thứ gọi là đam mê, đứng trước muôn vàn lựa chọn để tìm ra cho mình một lựa chọn đúng đắn nhất. 

21 - 22 tuổi, chênh vênh vì ngày tháng gắn bó với trường lớp cũng kết thúc thật rồi. Bắt đầu đứng giữa những lựa chọn khó khăn. Ở lại thành phố hay về quê? Làm thứ mình thích hay chọn nghề ổn định mà theo?

24 - 25 tuổi, chênh vênh vì tiền, vì sự tự do, vì muôn vàn áp lực đặt lên vai một người trưởng thành mà nhiều khi, bên trong vẫn chỉ là một đứa trẻ. 

27 tuổi, chênh vênh vì công cuộc tìm bạn đời, tìm không được thì những năm tiếp còn tiếp tục chênh vênh…

Và một người ngoài 40, liệu có còn chênh vênh không? Chưa hết đâu, bạn thân mến… Ngay tại lúc này đây, khi đang chia sẻ cùng bạn, cảm giác chênh vênh ở Hường vẫn chưa hết. Nhưng lý do tại sao, thì Hường cũng không biết phải giải thích thế nào.

Bạn thân mến! Tuổi nào mà chẳng chênh vênh. Dù là 20, 25, 28 hay 40. Dường như mỗi chúng ta đều có những khoảng thời gian cảm thấy hoang mang, vô định, trước cuộc sống và tương lai. 

Hường thấy rằng, bất cứ độ tuổi nào cũng cần được cảm thông và thấu hiểu, bởi khó khăn thì luôn tìm đến mà không phải ai cũng đủ sức để giải quyết mọi thứ trong êm đẹp. Có lẽ chênh vênh sẽ không hết được, chỉ mong chúng mình sẽ tìm được một điểm tựa nào đó, để tiếp tục mạnh mẽ bước đi trên cuộc đời này.

Một số bạn trẻ thì cho rằng, chênh vênh là một đặc quyền của tuổi trẻ. Nhưng đừng chênh vênh lâu quá và đó cũng không phải cái cớ để lười biếng và thiếu trách nhiệm với bản thân mình. Mọi ngã rẽ đều đưa ta đến nơi ta cần đến, gặp người ta cần gặp, và giúp ta trở thành người ta cần trở thành. Chỉ cần ta tin vào nó./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Ở ngôi làng có một ngôi chùa nhỏ không biết đã ở đó từ khi nào, mái ngói nhuốm màu cổ kính rêu phong. Thỉnh thoảng khi thấy lòng mệt mỏi, có người lại đến chùa dâng hương và tìm chút bình an.

Mười năm nhanh như một cái chớp mắt. Những đứa con đã có cửa có nhà, có khoảng trời ấm êm bên gia đình nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng bất giác, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, những đứa con lại nhớ thương da diết bóng hình người cha đã từng tảo tần nuôi dạy con nên người.

Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, có người lại tự hỏi: Nỗi buồn có màu gì?

Một ngày bận rộn xoay vòng với công việc, có người rời khỏi cơ quan với cơ thể mệt rũ rượi. Ý nghĩ duy nhất thường trực trong cô vào thời điểm ấy là làm thế nào để bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân?

Gió về, những cơn gió từ dãy Trường Sơn thổi chút mơn man trong vạt nắng hanh hao. Hơi ẩm giữ lại phía sườn Tây, đến sườn Đông chỉ còn cái bền gan kiên chí tới nóng rẫy.

Có người luôn lo lắng rằng tình nghệ sĩ đắm đuối, mơ mộng, nhưng hư ảo và khó thành đôi. Yêu đó rồi xa đó, như gió thoảng mây bay. Anh cũng từng nói với cô, hai người có nợ nhau từ kiếp trước, kiếp này tìm nhau để trả…